Tối qua, nhi đồng lớp 6 nhà anh khoe vừa bán lại món đồ chơi anh ý tậu hôm trước, lãi 15k ông cụ. Anh hài lòng rất. Anh vui, vì nhi đồng bắt đầu có nhận thức về kinh doanh. Anh luôn khuyến khích nhi đồng đong xèng, mọi lúc mọi nơi, bạn nào phang anh khía cạnh “đạo đức” mời dẹp qua một bên. Đạo đức con cặc.
Nhân câu chuyện, anh giảng cho anh ý bài học nhỏ về buôn bán. Bài giảng do anh tự nghĩ ra, tự cho rằng phù hợp với độ tuổi của anh ý. Hơi khiên cưỡng, nhưng anh vẫn ghi lại đây, cũng là để tự nhắc nhở mình.
Khi anh mua cái gì đó mang về bán lại, dù lãi nhiều hay ít, đó là bán lẻ.
Hành vi bán vừa rồi của anh ăn lãi 15 đồng, điều đó tốt, ba khen. Nhưng nếu chỉ thế thôi là không ổn. Quan hệ một mình anh, thỳ bán được bao nhiêu?
Anh nên nghĩ tới cục xèng to hơn. Bí quyết giản đơn thoy. Anh chỉ ăn 1 - 2 đồng, và xúi những đứa khác ăn phần còn lại, bằng việc bán món đồ do anh cung cấp. Phần còn lại ý, có thể rất lớn, thậm chí gấp mười lần phần của anh.
Kệ chúng. Chúng xứng đáng được hưởng món lợi đó. Chúng đang bán hàng cho anh, cơ mà. Lợi ích, luôn là động lực lớn nhất của mọi ông người.
Đừng bao giờ nhòm vào món lợi của người khác, hãy chú ý phần nhỏ nhoi 1 - 2 đồng mỗi món hàng bán được của anh thoy. Càng nhiều người bán, con số ý sẽ càng lớn. Và, hay ở chỗ, nó có thể phình ra không giới hạn, tùy thuộc vào số người anh có thể thuyết phục được.

Chả dụ, anh biết một món đồ chơi đang hot, giá bán cổng trường 30k. Anh la cà chợ Đồng Xu và biết ở đó giá 180k một chục, nghĩa là 18k mỗi cái. Lúc ý anh gọi 5 đứa ra một chỗ, bảo tao mang món nài về bán 20k thôi, bọn mài mua bán lại 30k nhé nhé nhé… Thích không? Thích quá đi chứ! Bán được một cái, có ngay chục ngàn đút túi cơ mà.
Rồi anh về mượn tiền mama, mua hẳn 2 chục, dúi cho mỗi đứa mấy cái. Bán hết, mỗi đứa đút túi 40k. Anh ngồi nhà rung đùi bắn game online, cũng lãi đúng 40k. Giờ tính xem, một buổi hội trường, anh thuyết phục được 20 đứa bán chác kiểu ý. Mỗi đứa vẫn đút túi 40k, nhưng lợi nhuận của anh, đã thành 160k. Kiếm một buổi, bằng cả nửa tháng rửa bát ròng rã. Anh nom ra vấn đề chửa?
Đó gọi là bán buôn.
Buôn bán, thỳ có lãi và lỗ. Lợi ích bao giờ cũng đi kèm nguy cơ. Hãy hình dung anh có một núi xèng và mang ra mua một núi hàng.
Nếu bán được hết, số xèng lãi đong được, thậm chí đủ mua thêm được núi hàng khác về… bán tiếp. Nhưng nếu không bán được, thỳ số hàng đó gọi là bị ế, và anh sẽ phải mất rất nhiều thời gian, công sức mới bán được chúng đi. Thậm chí anh phải bán rẻ hơn cả giá mua. Như thế gọi là lỗ sml, nghe chưa!?!
Lý do không bán được hàng nhiều lắm, có thể do đắt quá, xấu quá, hoặc do mưa quá, nắng quá, hoặc do nhà nhiều chuột quá, ăn cỗ no quá, hoặc do học hành mệt quá, bực bội quá, hoặc bất kỳ lý do dớ dẩn nào đó. Chúng giống như những cái cây mọc trong rừng thoy. Chúng có thể cản trở tầm nhìn, nhưng không bao giờ chắn hết được mọi lối đi. Để đi được trong rừng cây ý, thì phương tiện đánh dấu đường tốt nhất, lại chính là những cú lỗ sml kia.
Cứ thử đi, và đừng sợ hãi. Anh sẽ chóng tìm ra con đường của riêng mình thoy.
Thế thôi, biên thì dài, chứ ngồi nói mất có vài phút. Anh không định giảng thêm về nguy cơ và những thứ phức tạp khác. Bản thân anh cũng đần bỏ mẹ ra. Với lại giảng tiếp nữa, thỳ thành lắm điều và lèm bèm, chả khác đéo gì ông pa giảng anh món “đạo đức” ngày xưa.
Hãy để anh ý phân biệt các khái niệm, và một sự hứng khởi vừa đủ để bắt đầu mò mẫm con đường của chính mình.
Đường còn dài lắm. Phía trước, chắc chắn là ánh sáng. Nhưng muốn đi đến và ở đó, thỳ chỉ có một phương tiện duy nhất, là xèng, mà thoy.

